Gửi về trường xưa
Thương cây lúa vật vờ trong thác lũ
Mơ hạt gạo nhiều hơn mơ con chữ
Nghe bình văn trong cái đói cồn cào.
Dấu ấn trường xưa nơi đạn xới, bom đào
Cái thuở chúng tôi mũ rơm đi học
Đạp lên đạn bom hố ngang hố dọc
Đốm lửa đèn dầu soi trang sách đêm đông.
Chúng tôi đọc Cáo Bình Ngô tìm khí phách cha ông
Máy bay địch vèo ngang qua giáo án
Tiếng Nguyễn Viết Xuân hô: “Nhằm thẳng quân thù mà bắn!”
Ai cũng nhủ thầm mình nợ với quê hương.
Tiết học của chúng tôi mang âm hưởng chiến trường
Cũng sơ tán không ít lần cơ động
Hạt lúa quê nghèo gieo bao khát vọng
Nuôi tâm hồn cao đẹp tính nhân văn.
Tế Lợi - Thăng Long - Minh Nghĩa - Cầu Quan
Những tên đất nặng ân tình biết mấy
Những mùa phượng vẫn bừng như lửa cháy
Rau má, khoai lang nuôi lớn những nhân tài.
Chúng tôi ra đi từ mái trường này
Mang tiếng cồng Ngàn Nưa đến giảng đường - bệ phóng
Mang sức trẻ và tình yêu cuộc sống
Để băng qua muôn vạn nẻo đường.
Trong mỗi học trò có một Lê Mã Lương
Có những câu thơ một thời ra trận
Có nước mắt niềm vui mỗi lần tiễn bạn
Có khúc hát “Hương thầm” ai mượn để trao nhau.
Năm mươi năm rồi, chúng tôi chẳng quên đâu
(Và nhớ cả những người đã khuất)
Những năm tháng đàn ong đi lấy mật
Đến hôm nay ríu rít gọi nhau về.
Đâu những người ôm ấp những đam mê?
Đâu những anh hùng xông pha nơi tuyến lửa?
Đâu những bạn chung thủy cùng quê lúa?
Mỗi đời thường ghép lại hóa bài thơ!
Xin được làm trò nhỏ của thầy cô
Như cái thuở mũ rơm bươn qua lửa đạn
Dẫu tóc bạc và nếp nhăn trên trán
Vẫn thấy mình trẻ lại với trường xưa.
Có điều gì bối rối lạ hay chưa!
Nghe hành khúc về quê hương đổi mới
Một Nông Cống và bao đời mong đợi
Cứ nôn nao rạo rực trái tim mình!
Ôi!
Mái trường
Quê mẹ
Cứ lung linh!.
Thanh Tao
Cựu học sinh Trường cấp 3 NC (khóa 1966-1969)